Việt Nam tự tin có độ mở cửa nền kinh tế thuộc diện cao nhất thế giới, với tổng kim ngạch xuất nhập khẩu lớn gấp hơn 2 lần quy mô GDP (đạt trên 500 tỷ USD năm 2019); ký kết nhiều Hiệp định thương mại tự do (FTA) đa phương và song phương, trong đó có những FTA thế hệ mới có chất lượng và mức độ cam kết mở cửa thị trường rất cao. BÀN THÊM VỀ NƯỚC NAM VIỆT CỦA TRIỆU ĐÀ . VÀ LỊCH SỬ VIỆT NAM * Nước Nam Việt (南越国 hoặc 南粤国) là một vương quốc ở vùng đông nam Trung Quốc do Triệu Đà lập ra năm 204 TCN. Nươc ta thực hiện công nghiệp hóa_hiện đại hóa trong khi thế giới kinh tế tri thức đã phát triển. chúng ta co thể và cần thiết ko trải qua các bước phát triển từ NN lên CN rồi mới lên kinh tế tri thức. đó là lợi thế của các nươc đi sau, ko phải nóng vội duy ý chí. 01:32 Kỷ lục Facebook livestream vừa bị "phá đảo" bởi game thủ người Việt.; 01:48 Thêm một lần nữa khâm phục tinh thần người Nhật sau thảm họa bão Hagibis.; 01:22 Kinh hoàng clip người phụ nữ bị chồng 'hờ' đánh đập dã man, đập phá đồ đạc ngay trước mặt người giúp việc và con nhỏ vì nghi ngoại tình. Giá gas bán lẻ trong nước đang lạc điệu với giá thế giới. Ảnh: TL.. (TBKTSG Online) - Tính từ tháng 3 đến nay, giá gas trên thị trường thế giới đã giảm hơn một nửa nhưng giá bán lẻ trong nước chỉ giảm được 1/3. Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Thời gian quá gấp gáp, súng Gan Ga 1795 làm ra mỗi ngày đều đưa thẳng đến doanh trại của tân Toản cho tân quân Lạc Việt dần thay đổi súng mới để họ luyện tập, những súng cũ lại đem đến cho Vũ Văn Dũng, súng mới quá nặng nề, khiến cho việc cầm tay chiến đấu lâu dài trở thành một hạn chế lớn khi trang bị cho bộ binh, Quang Toản nghĩ đến việc dùng đến voi, và ngựa làm đặt giá súng, nhưng ngựa không phải binh lính nào cũng có thể cưỡi được, Quang Toản vừa lấy 500 kỵ binh từ Lý Văn Bưu nhập vào Lạc Việt quân, sai Phan Thuận cho lắp trên mỗi yên ngựa một giá súng giúp kỵ binh thực hiện xạ kích ngay trên lưng ngựa. Nhưng giá súng trên lưng ngựa chỉ có thể giúp kỵ binh treo vũ khí chứ không giúp họ vừa xạ kích vừa chạy, đầu tiên là do kỹ năng của người ngồi trên ngựa còn hạn chế, việc hai tay buông dây cương lúc ngựa đang phi nước kiệu không phải ai cũng làm được, sau lại do mức độ chính xác không cao khi khai hỏa trong tư thế ấy. Quang Toản đành để họ tập luyện chiến đấu theo lối du kích kỵ, chia ra từng tiểu đội kỵ binh, bắn sau đó chạy chuyển vị trí rồi lại bắn, nhóm này yểm trợ nhóm kia, lúc chạy mà bị đối phương đuổi theo thì dùng lựu đạn để ném. Tiểu đoàn trưởng chỉ huy kỵ binh tên là Vũ Văn Thành tỏ ra rất thích thú với kiểu chiến đấu mới này, trong khi có một số người tự hỏi trong lòng, cách này có phải rất bỉ ổi không?’Lại nói tân quân Lạc Việt, hiện tại có tất cả 2500 người được chia ra làm năm tiểu đoàn, trước đây lúc mới thành lập, Trần Quách Tĩnh là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 101 và Dương Thiếc là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 103, sau khi hai người này đi nhận chức mới Phan Văn Lân liền đem Đỗ Quốc từ tiểu đoàn 104 sang làm tiểu đoàn trưởng 101, Hữu Nam vẫn là tiểu đoàn trưởng 102, Lê Văn An, một chiến sỹ có thành tích huấn luyện giỏi của tân quân được cất nhắc làm tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 103, ở tiểu đoàn 104, Quang Toản đem Trần Danh Tuấn vào thử thách ở đây, y trước là tay kiếm giỏi, lúc theo sứ đoàn sang Tây, dùng kiếm của mình đánh bại các tay kiếm Châu Âu giúp dương danh Đại Việt ra bên ngoài, được Trần Văn Kỷ đặc biệt thưởng thức, ra sức tiến cử, thật ra Trần Danh Tuấn trước khi thành danh vốn là thân binh của Trần Quang Diệu rồi. Quang Toản bằng nhiều lý do, lấy đi của Trần Quang Diệu gần hết binh quyền, từ hai vạn người xuống còn chưa đến tám ngàn quân, tuy ông ta không ý kiến gì nhưng hắn vẫn thấy áy náy, hơn nữa trong Lạc Việt quân có không ít người vốn là thuộc hạ đắc ý của các tướng lĩnh Tây Sơn, vì tân quân vốn là tập hợp các cá nhân xuất sắc đến từ nhiều doanh khác nhau, nổi lên như một thế lực thân tín của Hoàng Đế trong tương lai, đa số đều nhận định Quang Toản đang sửa soạn cho việc xây dựng trung quân, không thể nghi ngờ, các tướng lĩnh Đại Việt trong tương lai chắc chắn sẽ trưởng thành từ đây, một vị trí thân tín trong đó là điều đáng được dành giật, nhưng người của Trần Quang Diệu dường như không có, việc để Trần Danh Tuấn vào tiểu đoàn 104 cũng vì một phần do nguyên nhân này, cân bằng quyền lực lúc nào cũng đáng được lưu kỵ binh sau khi được sát nhập vào tân quân, gọi là tiểu đoàn kỵ binh số 201, tên Vũ Văn Thành gian xảo kia, Quang Toản cũng đào từ Lý Văn Bưu ra, bố trí cho đám người mới này xong, hắn vẫn thấy có điều gì chưa ổn lắm, chợt nhớ đến một binh chủng quan trọng không thể thiếu trong thời đại này, Tượng Binh!Để Bùi Thị Xuân gom góp voi chiến và quản tượng ưu tú, Quang Toản chọn lấy 250 con, sắp xếp trên mỗi voi hai giá súng, giao cho tiểu đoàn 104, mỗi voi xếp hai xạ thủ. Vì lượng voi có hạn nên Quang Toản chỉ đủ sắp xếp cho một tiểu đoàn, ba tiểu đoàn còn lại đành phải làm bộ binh hạng nặng bất đắc dĩ. Sau đó cho Lạc Việt Quân bí mật xuất phát thẳng hướng đồn Ninh Hòa, Nguyễn Văn Lộc mang theo pháo binh cùng trí xong hết thảy ngày 16 tháng 12 năm 1795 Al Quang Toản xuất phát cùng thủy binh Nguyễn Văn Tuyết từ cảng Thuận An đến Hòn Lớn sau đó tiến đến đồn Ninh Hòa. Tại đây Võ Văn Dũng và Vũ Đình Tú đem gươm ra chịu tội, Quang Toản nói.“Tướng dẫn binh sa trường lâu ngày mà phạm vào tội như vậy quả đáng chém, Nhưng thắng thua cũng là chuyện bình thường của nhà binh, huống chi đang trong chiến trận kỵ việc chém soái, tạm thời giữ mạng hai ngươi lại, chờ sau trận chiến lại xử tội cũng không muộn” Quang Toản rạch ròi đó Quang Toản cử thám báo trinh sát xuất phát dò đường, phong Võ Văn Dũng làm tả quân lĩnh binh sáu ngàn người, để Vũ Đình Tú làm hữu quân lĩnh binh sáu ngàn người, Phạm Văn Điềm làm hậu quân dẫn binh 6000, Phan Văn Lân làm tiền quân suất lĩnh 6000 người, Quang Toản trấn giữ trung quân, nhưng cờ hiệu lại lấy danh nghĩa của Nguyễn Văn Lộc, gồm quân cận vệ 500 người, pháo binh và Lạc Việt quân. Bùi Thị Xuân lo việc hậu cần quân bị. Đặng Xuân Bảo và Nguyễn Văn Tuyết đem thủy quân ra đóng ở ngoài khơi Cam Ranh nhằm trợ chiến. Trong tả quân, hữu quân, và tiền quân, có sự xuất hiện của binh chủng mới, lính súng kíp kiểu âu, vừa được gấp rút huấn luyện hơn hai tháng, chiếm gần một nửa quân 24 tháng 12 năm 1795 Quang Toản lệnh Phan Văn Lân suất lĩnh tiền quân đi trước, hắn dẫn toàn quân đi sau, thẳng hướng thành Diên Diêm Khánh chứa bốn vạn quân tinh nhuệ của Gia Định, trên tường thành có gần ngàn pháo đạn lớn nhỏ, một nửa số đó lấy từ cuộc rút chạy của Võ Văn Dũng, giữ thành có tả quân Lê Văn Duyệt, Tiền quân Nguyễn Văn Thành làm chỉ huy, tường thành bằng đá cao bốn mét, phía trước thành có hào bảo vệ, lương thực đủ dùng cả năm, là nơi dễ thủ khó công, Trần Quang Diệu và Võ Văn Dũng từng nếm không ít quả đắng nơi đây. Chính Quang Toản cũng không lấy gì nắm chắc hạ được thành này, nhưng nếu hạ được nó, đường đến Gia Định không còn quá chân thành Diên Khánh, Lê Văn Duyệt và Nguyễn Văn Thành cho quân dàn trận chờ Quang Toản đến, Phan Văn Lân thấy quân địch đông không dám sơ suất, liền giảm tốc độ hành quân, chờ đại quân phía sau đến. “ Bên địch có bao nhiêu binh quân, bố trí ra sao” Quang Toản hỏi“ Địch quân ba vạn ra ứng chiến với chúng ta, tướng xuất thành là Lê Văn Duyệt, bên cánh phải có năm mươi voi chiến, bộ binh dùng hỏa thương tám ngàn, bên cánh phải có 100 xa pháo, kỵ binh hai ngàn xếp phía sau, còn lại là xếp ở trung quân mâu binh xếp trước, hỏa thương binh xếp sau cùng là cung tiễn thủ hai bạn người, trung quân là nơi mạnh nhất của địch.” Phan Văn Lân báo Toản nghe xong liền méo mặt, hắn quên mất là mình đang ở cuối thế kỷ 18 đầu thế kỷ 19, hai bên dàn quân chờ đánh trận, trận chiến theo kiểu thí quân thí tướng, bên nào kiên trì được đến cuối cùng coi như thắng, chứ không phải lối đánh đột kích như chiến tranh sau này. Rất không may ở trường quân sự thế giới trước, hắn không được dạy về loại chiến thuật này, với lại do thói quen không muốn đánh đấm theo kiểu giết địch một ngàn bị thương tám trăm nên nhất thời hắn chưa biết phải ra lệnh như thế nào cho phải, phải mất một hồi lâu Quang Toản mới ra được mệnh lệnh đầu tiên. “ Tả quân bên phải, hữu quân bên trái, Pháo dàn trước trận, bộ binh Lạc Việt quân đứng phía sau bảo vệ pháo, Tượng binh đứng trước tả quân, kỵ binh đứng sau hữu quân, tiền quân tiến lên trước mười bước làm nghi binh, hậu quân làm dự bị chia bốn tốp dàn ngang chờ lệnh. Tất cả vào vị trí, chờ lệnh tấn công” Quang Toản ra lệnh lính thông tin tỏa ra đi báo với các nơi.“ Tả quân đợi lệnh, hữu quân đợi lệnh, tiền quân, hậu quân đợi lệnh, Lạc Việt quân đợi lệnh, Pháo quân đợi lệnh!” tất cả các vị trí sau khi sắp xếp liền báo về đã sẵn sàng.“Xa pháo hướng thẳng quân địch bắn liên tục không nghỉ, hữu quân lui về sau năm mươi bước ra ngoài tầm đạn pháo địch” Quang Toản ra lệnh.“ Bùm.. đùng!”Quang Toản phát hiện ra điểm yếu trong cách bố trí pháo của Lê Văn Duyệt nên ra lệnh hữu quân lùi phía sau, lại lệnh pháo bắn không ngừng nghỉ nhằm ép Lê Văn Duyệt tấn công trước. Như vậy Quang Toản sẽ có lợi thế hơn. Với lại hắn cũng không quá rành rẽ về cách điều binh bố trận của loại hình chiến thuật thời đại này, chỉ đành theo kiểu truyền thống, tiền pháo hậu xung mà ra nòng pháo không đủ chuẩn về chất lượng thép, pháo binh vẫn phải dùng thuốc nổ đen để nhồi. Đạn pháo liên tục bắn ra khói đen trở nên mịt mù, Lê Văn Duyệt cũng cho pháo đáp trả nhưng vì hữu quân Phú Xuân đã lui ra sau nên không mấy hiệu quả. Pháo của Nguyễn Văn Lộc chi phối cả ba cánh quân của Lê Văn Duyệt liên tục xạ kích vào đội hình mãi không có dấu hiệu dừng lại, thương vong cũng vì đó mà tăng lên, chỉ sau hai khắc 30p ước chừng đã có năm trăm lính Gia Định chết vì pháo kích. Pháo thời đại này vẫn dùng đạn cầu đặc, lúc bắn ra đẩy viên đạn đi thẳng hướng vào trận địa đối phương rồi lăn lông lốc vài vòng và nằm im, chẳng có hiện tượng nổ bùm như loại đạn nổ sau này, nên đạn bắn thì nhiều, nổ thì to, khói bụi mịt mù nhưng khả năng sát thương không lớn, chủ yếu vẫn là để hù dọa tin thần binh sĩ đối phương, đạn đặc không nổ, phạm vi sát thương kém nhược, nhưng nếu binh lính trực tiếp trúng đạn chỉ có nước thành thịt nhão, sẽ cảm thấy như thế nào khi ngươi bên cạnh vừa đứng xếp hàng với mình nay thành đống máu thịt lẫn lộn, chỉ có binh sỹ trong cuộc mới hiểu, nó làm cho người ta run lẩy bẩy, mất sức chiến đấu như thế nào, khả năng trúng đạn trực tiếp là rất thấp nhưng suốt thời gian pháo kích lúc nào cũng trong trạng thái lo sợ, tinh thần cực độ tiêu hao.“Cứ để đối phương bắn gắt như thế này mà không đáp trả, sẽ ảnh hưởng lớn đến sỹ khí, pháo binh của ta đâu? Cho đáp trả mạnh vào, bắn cho chúng ngỏm luôn đi!” Lê Văn Duyệt ra lệnh.“Chúng ta bắn không đến! Xin tướng quân cho pháo đổi hướng tấn công!”“Ngu ngốc! Bây giờ đổi trận địa còn kịp sao? Vô dụng, toàn là đồ bỏ đi cả, dặn kỵ binh sẵn sàng đi, tập kích thăm dò cánh trái của chúng” Lê Văn Duyệt trở nên ngày càng sốt ruột. Lệnh cho kỵ binh chuẩn bị tấn công. Thấy kỵ binh đối phương có dị động, Quang Toản lệnh để bộ binh cầm súng kíp xếp thành đội hình ô vuông sẵn, lệnh bộ binh Lạc Việt quân đang ở bên cạnh xa pháo chuyển sang tư thế quỳ bắn, phòng ngừa đối phương bỏ qua mục tiêu hai cánh mà đánh vào pháo binh. Võ Văn Dũng và Vũ Đình Tú và các tướng lĩnh khác thấy Lạc Việt quân quỳ xuống chĩa súng ra phía trước trông thấy lạ, nhưng không thể rời vị trí nên chẳng thể đến bên Quang Toản để hỏi thăm được, đành kìm nén tò mò mà chờ đợi.“Các ông nói có phải chúng sợ quá mà quỳ xuống không?” một viên quan tham tá bên cạnh Lê Văn Duyệt chỉ trỏ mà nói làm cả đám tướng sỹ xung quanh cười sang sảng.“Ha.. ha.. ha.. ha.”Quả nhiên hai ngàn kỵ binh của Lê Văn Duyệt tiến lên ý đồ từ cánh trái đánh vào, đầu tiên gặp phải pháo kích buộc chúng phải chạy vòng tấn công phía sườn cánh quân phía trái đang lộ ra sơ hở, nào ngờ tại đây có hai khối vuông súng kíp chờ sẵn, súng bắn, lựu đạn được ném ra, gây thiệt hại nặng cho toán kỵ binh quân Lê Văn Duyệt, thêm kỵ binh Lạc Việt quân nối đuôi chạy vòng cung phía ngoài, xạ kích vào đám đông kỵ binh đối phương, rồi lại chạy theo kiểu du kích.“Chúng làm gì kia! Đám đạo tặc Tây Sơn biết dùng trận pháp từ khi nào?” Lê Văn Duyệt nhìn thấy quân Tây Sơn biến đổi trận hình, không nhịn được mà thốt lên.“Cái này giống cái như cơ đội Oliver vẫn thường nhắc đến, trận hình vuông” một quan tá trả lời.“Đám Tây Dương ấy cũng biết dùng trận pháp! Sao chưa bao giờ nghe qua?” Lê Văn Duyêt thắc mắc nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ viên tham tá.“Chỉ là cách sắp xếp đội hình cho lính hỏa thương, chúng như con nhím vậy, không linh động lúc giáp mặt đối địch, nhưng bây giờ đúng là rất có hiệu quả, xem ra chủ tướng địch rất giỏi ứng biến.” Viên tham tá nhận xét.“Hừ..! Nếu ta có trong tay một đám cung kỵ, liền chẳng sợ bọn nó, cái ngữ ấy chỉ cần một đội cung kỵ thôi liền tàn phế, chỉ tiếc kỵ binh của ta chỉ dùng được đao, không thiện dùng cung.” Lê Văn Duyệt không hổ là lão tướng sa trường lần đầu đã nhìn ngay ra được ưu nhược điểm của quân Phú Xuân, chỉ hận dù biết cũng không thể phá.“Tướng quân cho quân mang khiêng chắn tiến lên mở đường xông thẳng vào một chỗ liền phá được quân ấy, cần gì đến cung kỵ”“Ta cho quân mang khiêng tiến lên, bọn chúng cũng sẽ xuất binh, trong hỗn chiến, kỵ binh của ta còn có tác dụng rắm nữa sao?” Lê Văn Duyệt nói rất đúng, thử hỏi sức mạnh của kỵ binh nằm ở chỗ nào? Ưu thế là gì? Chính là nằm ở chữ kỵ, dùng đà tiến của ngựa, sức tì đè mà càn lướt đột phá, sự xung phong tốc độ cao của kỵ binh tạo nên tầng tầng lớp lớp từng cơn sống xung kích, như mũi mâu đâm thẳng vào đội hình đối thủ, chia cắt quân địch, nói nôm na, kỵ binh như những chiếc xe ủi trên chiến trường, nếu như kỵ binh mất đi ưu thế về càn lướt và quán tính của tốc độ, sa lầy vào hỗn chiến thì coi như xong, khi đó kỵ binh chỉ được xem là bộ binh cưỡi ngựa mà thôi, vướng víu, mất đi ưu thế, đồng nghĩa với việc lộ ra nhược điểm, chiến đấu trong điều kiện như vậy sao linh hoạt bằng bộ binh đang đứng bởi chính bàn chân mình trên vậy, trong chiến tranh lực lượng hỗn chiến bao giờ cũng là bộ binh, kỵ binh thường được dùng trong các việc như, do thám, vu hồi, dẫn dụ, bọc hậu, hộ tống, đột kích mở đường, chủ yếu vẫn dùng vào thời điểm khai chiến và hậu chiến, xây dựng được kỵ binh rất khó, cực hao tốn tiền của và thời gian, chẳng ai dại dội sử dụng chúng để hỗn chiến cả, trừ khi gặp phải chủ soái quá ngu ngốc. Có thêm người trợ hứng nên đời sống tinh thần được tăng gia vị, Phượng Hiền đi theo hắn học được không ít bài hát, nàng còn hát cho mẹ hắn nghe khiến bà cười không ít, bữa cơm thường ngày tại cung Trường Thọ tăng thêm người càng thêm vui, hắn vốn định mời thêm cả Lê Ngọc Hân qua cùng dùng bữa cho ấm cúng nhưng thấy tạm thời khoảng cách hai bên chưa phải quá Trần Văn Kỷ và Phan Viễn bận tối tăm mặt mũi, lão Kỷ bận không nói, còn Lão Viễn đúng là bận tối mặt, may sao chuyện xuất nhập hàng, tính toán sổ sách đã có con gái lão Phan Hải Yến giúp dùm. Trước chuyến đi xa lão phải lo lắng chu toàn cho công việc ở nhà, mở rộng thêm nhiều khung dệt, xây dựng kho bãi, mướn nhân công, Quang Toản dặn lão Phúc mang thêm cho ông ta mấy tên thái giám trong cung ra phụ giúp mới phần nào ổn đến khi chưa thể đưa máy dệt hơi nước vào sản xuất thì phải dùng tạm khung dệt theo lối cũ, cộng với kĩ thuật dệt ba người do lão Viễn nghĩ ra để đáp ứng nhu cầu trước mắt cung cấp sản phẩm cho đám thương buôn nhà Smith. vì nhu cầu rất lớn nên không cung ứng đủ hàng Quang Toản nghĩ đến chuyện cho Phan Viễn thành lập hội nhà buôn tơ lụa mà thành viên chủ yếu là các ông chủ người việt, bí mật giới thiệu cho họ kỹ thuật dệt ba người để tăng nhanh sản lượng hàng hóa. Tuy rằng về lâu dài bí mật này sẽ bị truyền qua nhà Thanh nhưng đến lúc đó Quang Toản đã có thể cho xây dựng nhà máy dệt vải hơi nước năng suất hằng trăm lần, khi đó cái kỹ thuật dệt hiện tại coi như không còn ý nghĩa nữa đang lúc khuyến khích người dân trồng dâu nuôi tằm Quang Toản bỏ tiền túi cho thu gom rất nhiều tơ với giá cao, khiến trong dân gian mọi người bắt đầu có xu hướng trồng dâu để tăng thêm thu nhập, nhất là đám phú nông, vì có vốn nên ra tay nhanh nhất, người dân cũng chẳng chậm chân, những người đang có đất bỏ hoang không trồng trọt được lúa do thiếu nước thì nhanh chóng trồng cây dâu xen kẽ khoai lang. Những hộ vừa được nhận đất cũng chẳng chịu kém cạnh, có nơi chính triều đình chưa kịp phân đất người dân đã kéo lên tận quan phủ để đòi suýt nữa gây nên bạo loạn, may sao Ngô Thì Nhậm là người cứng rắn lão tuyên bố ở huyện phủ nào không phân đất kịp thể để cho dân náo loạn tất cả quan lại nơi đó sẽ bị cắt có chút vượt quyền nhưng Quang Toản đã giao hoàn toàn việc này cho lão, cộng thêm trên triều lúc này Ngô Thì Nhậm là một trong những nhân vật thét ra lửa có uy tín rộng khắp các tầng lớp sĩ phu Bắc Hà còn ai đứng ra chống đối chuyện này. Quang Toản nhận được không ít tấu chương kể tội Nhậm vượt quyền nhưng hắn không nói gì, xem như đang ủng hộ lão. Tuyên bố được phát đi khắp nơi khiến cho đám quan địa phương không thể ngồi yên. Cũng có một vài nơi xảy ra náo loạn nhưng không nhiều, chỉ chục vụ, vì thế số quan lại bị cắt chức trong vụ này không ít. May sao nội loạn không có tổ chức mà chỉ mang tính tự phát tức thời nên không gây ra hậu quả nghiêm chuyện này Quang Toản nhận ra được sự yếu kém trong hệ thống truyền đạt thông tin từ trung ương đên các địa phương của nhà Tây Sơn, nhà Nguyễn sau này tuy rằng chẳng phát triển công cụ truyền tin gì nhưng họ đã cho xây dựng hoàn thiện các dịch trạm từ Bắc chí Nam, cứ năm mươi đến một trăm dặm lại có một dịch trạm, như vậy thông tin truyền đi sẽ nhanh hơn. Khi có thiên tai hay chiến tranh, sẽ giúp triều đình nhanh chóng nắm tình hình và cấp tốc chỉ đạo, giống như lần trước, người dân bị bão lớn mất hết nhà cửa như vậy nhưng phải gần hai tháng sau triều đình mới hay tin, cho thấy sự yếu kém của nhà Tây Sơn trong việc này tương lai sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế đã bàn chuyện với Nguyễn Thế Lịch, kêu lão nhanh chóng hoàn thiện các dịch trạm theo mô hình như của Nhà Nguyễn sau này. Có chút hạn chế trong phần cung ứng ngựa nhưng không phải là không thể giải quyết, lão định kèo nèo với hắn chuyện kinh phí, bị hắn nhắc khéo đến món lợi sắp tới từ vụ phát hành tiền làm lão nhanh chóng thụt lại. Sắp đến phát hành tiền đồng, Bộ Hộ của lão thu lợi không ít lão còn phàn nàn chuyện gì nữa, kể ra đây là thông tin vui nhất mà đám bộ hộ nhận được suốt mấy năm qua, khiến ai nấy đi làm mừng vui ra mặt, nhất là công thần Nguyễn Tông Phú đi đâu cũng được đám Bộ Hộ tiếp đón tận tình còn nồng nhiệt hơn tiếp đón lão thượng thư Nguyễn Thế ra cũng không phải Nguyễn Tông Phú rảnh rang gì để đi đây đó chờ người khác chào đón, lúc này lão chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhằm xây dựng hệ thống tiền trang, công việc nhiều không thua gì Ngô Thì Nhậm, lấy đâu sức chú ý người khác tiếp đón lão như thế nay hắn dời giá đi ra khỏi nội Toản đệ.. ah không Toản ca, hôm nay huynh định đi chỗ nào?- Cứ đi rồi biết, muội hỏi nhiều quá rồi khổ với cô nàng này, suốt ngày hỏi không luôn mồm, nhất là mấy cái lời bài hát, chẳng chịu ghi chép gì mỗi lần đều đi theo hỏi lại nhưng kỳ quái là chẳng bao giờ thấy nàng hỏi một vấn đề đến lần thứ ba, đừng nói cô nàng này chỉ nghe hai lần liền nhớ chứ. Hắn có chút thắc mắc nhưng chẳng muốn hỏi, vì chẳng muốn thấy bộ mặt ra vẻ đàn chị của nàng lúc đấy, có một chuyện hắn đành công nhận với lòng là nàng hát thật hay, hơn xa đám ca sĩ chỉnh âm ở kiếp trước nhiều. May sao nàng chỉ biết hát đúng điệu mà hắn dạy, còn nếu nàng tự mình cover nữa thì hắn chắc phải phục sát cùng cũng đến được chỗ công bộ, vũ khí ti Phan Thuận đứng sẵn đây đợi Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn Các khanh bình thân Tạ ơn Hoàng Toản nhìn về phía Phan Thuận Khanh cho người báo lựu đạn đang sản xuất khi đem ra thử nghiệm có vấn đề?- Đúng vậy thưa bệ hạ, số lượng nổ khá ít, trăm quả đem ra thử nghiệm chỉ khoảng bảy mươi quả phát nổ. Chúng thần đã cho làm cẩn thận nhưng tỉ lệ phát nổ không tăng lên bao nhiêu. Quang Toản nghĩ chuyện lựu đạn có nổ hay không chủ yếu phụ thuộc vào tỉ suất nén và ngòi nổ, những vấn đề khác không mấy ảnh hưởng là mấy. Hắn nhất thời cũng không nhớ ra mình sai ở chỗ nào, phải biết lúc ra chiến trường tỉ lệ nổ của đạn dược chính là máu và sinh mạng. Quang Toản kêu Phan Thuận đưa ra bãi thử chỉ khi nhìn tậm mắt hắn mới chuẩn đoán được nguyên thử phía sau xưởng sản xuất binh khí khá rộng, mười người cầm trong tay lựu đạn tháo chốt ném mạnh về phía bãi đất trống, Quang Toản theo thói quen ở kiếp trước dùng tay che tai cúi người thấp xuống, một phan ứng tự nhiên của người lính khi phục vụ trong quân ngũ lâu năm. Chờ một hồi chẳng thấy tiếng động gì cả đến khi hắn buông tay xuống mới nghe tiếng nổ của lựu đạn, mấy lần thử sau cũng như vậy, chỉ khoảng bảy tám quả phát nổ tầm sát thương giảm sút nhiều so với tính toán của hắn, chỉ khoảng ba mét xung quanh mới tạo ra sát thương trí hắn ra tất cả mọi người lần đầu trông thấy khả năng sát thương của đám lựu đạn này đều ngạc nhiên không ngớt, cô nàng Phượng Hiền thậm chí lăng xăng đòi ra tự tay thử nghiệm, bị hắn và đám Phan Thuận nhất quyết gạt đi mới chịu thôi, chuyện nguy hiểm như vậy ai dám để nàng ta đi thử cơ Cái này chính là thứ ca gọi là lựu đạn sao?- cô nàng quay sang hỏi hắn, hắn cũng gật đầu cho qua chuyện, hơi đâu đi trả lời mấy câu hỏi bất tuyệt của nàngQuang Toản cẩn thận tháo gỡ một trái lựu đạn to như chai nước Dr. Thanh cẩn thận xem xét cô nàng Phượng Hiền đương nhiên không bỏ qua cặp mắt hau háu nhìn các thao tác kỳ lạ của hắn, cuối cùng đưa ra kết luận đây là do thuốc nổ mồi không đủ tiêu chuẩn. Rất nhiều người không phải trong chuyên nghành nên không biết trong một vỏ đạn không chỉ chứa một loại thuốc nổ thường là TNT thật ra trong đó cần một số loại chất nổ khác có tính nhạy nổ cao để làm kíp nổ hay lượng nổ mồi, làm cho quá trình nổ của lựu đạn xảy ra nhanh hơn cùng một tượng một cách dễ hiểu hơn, khi ta đi cắm trại muốn nhóm lửa, nếu chỉ có những thanh củi to thì sẽ rất khó nhóm, trong trường hợp đó cần những thứ dễ bén hơn để làm dẫn như giấy, lá cây… điều này cũng tương tự cho trong đạn dược. Muốn hiệu quả phải có chất dẫn nổ hợp lý, nếu không lựu đạn ném ra cả phút sau mới nổ như vừa rồi, lại còn quả nổ quả không thì chẳng có tác dụng gì đáng kể của lựu đạn, nên dùng từ mìn hay địa lôi thì thích hợp hơn. Trước đây hắn cứ nghĩ tại sao vào những năm này người ta ít sử dụng lựu đạn đến thế, bây giờ mới hiểu được cái nguyên nhân sâu xa trong đó. Xem ra cái dự án lựu đạn này đành tạm gác lại Khanh còn bao nhiêu quả như thế này?- Quang Toản quay sang hỏi Phan Thuận- Khởi bẩm Hoàng Thượng! Còn khoảng năm ngàn quả?Năm nghìn quả trong thời gian ngắn như vậy theo kiểu hoàn toàn gia công không phải là ít, xem ra lão bỏ không ít công sức vào chuyện này, ngoài việc chế tạo lựu đạn lão còn phải đáp ứng nhu cầu về công cụ khai mỏ ngày càng tăng của Phạm Công Thiệu, tuy thời gian này thợ thầy trong xưởng của lão tăng không ít nhưng khối công việc không hề đứng tại chỗ mà ngày càng tăng cao theo xu hướng nhân rộng công việc khai khoáng Khanh cứ tiếp tục cho người duy trì sản xuất, chuyện chậm nổ hay không nổ trẫm sẽ có cách giải quyết sau, cứ mạnh dạn mở rộng khi thấy thiếu người, chuyện tiền công khanh không cần lo Tạ ơn Hoàng Thượng chỉ dạy!Kể ra trong đám người thuộc hạ của hắn Phan Thuận là người câu nệ nhất, cũng không trách lão được, số lần bàn chuyện giữa quân thần là không nhiều đấy. Đám lựu đạn này tạm thời không thể ra chiến trường đánh công kiên nhưng sử dụng vào mục đích thủ trận doanh hay dùng trong luyện tập cho tân binh sẽ không tệ chút nào. Bởi vậy hắn vẫn muốn tiếp tục sản đến tân quân hắn mới nhớ, vì không thể chờ đợi quân của tướng Diệu trở về để tuyển chọn binh lính nên Quang Toản cho Phan Văn Lân tuyển từ đám thành vệ quân và cấm vệ quân ra thêm hơn ba trăm người, cộng thêm bảy trăm người trước đó là được hơn ngàn Toản cho chia làm bốn đại đội tầm hơn hai trăm năm mươi người theo thứ tự một lẻ một, một lẻ hai, mộ lẻ ba, một lẻ bốn, do bốn người làm đại đội trưởng là Trần Quách Tĩnh, Đỗ Quốc, Hữu Nam, Dương Thiếc. Các vị trí còn lại bên dưới tự mình bổ nhiệm phân chia. Đám người Trần Quách Tĩnh không mấy hài lòng với cách đặt tên này, xin hắn cho đổi cái tên gì cho có khí thế hơn, nhưng hắn chỉ cười nói chuyện này sẽ để sau, khi làm lễ thành lập tân quân sẽ có đáp ánSau một hồi bàn luận và tìm hiểu với đám Phan Văn Lân Lê Quang Hưng cùng mấy người Đỗ Quốc, Hữu Nam, Dương Thiết, Trần Quách Tĩnh. Cuối cùng quyết định lấy biên chế theo đội hình năm năm cho dễ tính, lại phù hợp với lối cầm quân hiện tại của các tướng soái Tây Sơn, theo đóMột tiểu đội có mười người trong đó có một tiểu đội trưởngNăm tiểu đội hợp thành một trung độiNăm trung đội hợp thành một đại đội………..Cứ năm năm như vậy mà tính lên, nhưng hiện tại chỉ dừng ở cấp đại đội mà thôi. Sau khi phân chia xong Quang Toản tạm thời cho họ tập kết bên cạnh một mảnh đất trống bên sông Hương gần Hoàng cung lệnh cho họ nhanh tự mình xây dựng doanh trại sau đó sẽ làm lễ thành lập tân 10 tháng 2 năm 1795 bên bờ sông Hương êm đềm chứng kiến cảnh tượng một đội quân mới ra đời mà sau này làm cho biết bao vùng đất đậy dự buổi lễ thành lập tân quân không nhiều chỉ có Lê Văn Hưng, đô đốc Tuyết, đô đốc Lộc, đô đốc Bảo. Nguyễn Phượng Hiền với tư cách là khách mời, còn chủ trì buổi lễ chính là Phan Văn Lân và Trần Quách Tĩnh. Một khán đài lớn được xây dựng tạm thời để làm nơi an tọa và phục vụ buổi Toản đứng lên hỏi Các ngươi là ai?- Là quân Tây Sơn! Quân Tây Sơn!- mấy người có kinh nghiệm phục vụ trong quân trại lâu ngày liền cất cao giọng trả Sai! Kể từ hôm nay các ngươi không còn là quân Tây Sơn, kể từ hôm nay các ngươi là binh sĩ Đại Việt ta, chiến đấu vì Đại Việt ta, nay ta ban cho các ngươi cái tên mới, cái tên sẽ làm cho các ngươi kiêu hãnh. Từ hôm nay gọi các ngươi là quân Lạc nói đến đây Quang Toản vung tay lên một lá cờ lớn nền đỏ, ở chính giữa có thêu hình cánh chim lạc màu vàng đang đuổi theo một ngôi sao năm cánh cùng màu hướng về cán Từ nay ngọn cờ cánh chim lạc này đi đến đâu bước chân các ngươi quân Lạc Việt sẽ đi theo đến đó bảo vệ quê hương, bảo vệ đồng hắn chỉ tay vào ngọn cờ mà nói- Bảo vệ quê hương, bảo vệ đồng bào, bảo vệ quê hương, bảo vệ đồng bào. – đám quân sĩ phía dưới hô to, tất cả mọi người nhìn thật kĩ lá cờ bay phấp phới in hình cánh chim lạc như để ghi nhớ nó trong đó Trần Quách Tĩnh lên đọc mười tám điều trong pháp chế quân Lạc Việt, những cái này đa số hắn sao chép lại của QDND ở kiếp trước, có bổ sung thêm một số điều bắt buộc nhưQuang Toản là thống soái tối cao của quân Lạc Việt, mọi mệnh lệnh của thống soái tối cao chính là mệnh lệnh không thể Lạc Việt trực tiếp nằm dưới sự chỉ đạo của thống soái tối quân Lạc Việt tất cả không phân biệt cấp bậc đều gọi nhau bằng hai tiếng “đồng chí”.Quân Lạc Việt chiến đấu dưới ngọn cờ cánh chim lạc khi có ngọn cờ vung lên là vẫn còn chiến đấu, ở đâu có nó ở đó có sự bảo vệ của quân Lạc Lạc Việt từ nhân dân mà ra, sống và chiến đấu vì nhân dân, vì tổ quốc thân yêu dưới yêu cầu của thống soái tối cao……Phần còn lại là ăn cắp bản quyền từ kiếp trướcQuân Lạc Việt tạm thời tại chỗ huấn luyện dưới sự chỉ đạo của Phan Văn Lân, tập hành quân di chuyển và ném lựu đạn, đây là chương trình huấn luyện đầu tiên trước khi súng đạn được mang về. Kể ra còn khá nhiều thứ cần hoàn thiện từng bước, đầu tiên là mũ áo dày dép, sau là xây dựng hoàn thiện đội hình đội ngũ, khẩu lệnh. Hắn quẳng cho Phan Văn Lân một cuốn sổ trong đó ghi mấy cái khẩu lệnh mà hắn đã chỉnh sửa cho phù hợp với điều kiện hiện tại, dặn lão cứ theo vậy mà điển mới của quân Lạc Việt khiến nhiều người bất ngờ, nhưng tò mò nhất trong đám người này vẫn là Phượng Hiền, nàng ta cầm lấy mà đọc lâu lâu nhíu mày liếc nhìn sang hắn, khi biết pháp điển này là do chính tay hắn viết ra. Không biêt yêu tinh này có làm cái trò quỷ gì nữa không đây. Một tháng kể từ ngày Hồ Độc Lập xuyên việt đến Việt Nam thời kì cận đại, lấy lí do sức khỏe không lên chầu triều, thường ngày chỉ đi dạ quanh hoàng cung, tập thể dục, không lại trò chuyện cùng một số cấm vệ quân canh gác trong hoàng cung, Đương nhiên trò chuyện nhiều nhất vẫn là lão Phúc bên cạnh ra hắn là Nguyễn Quang Toản, ở đời sau nổi tiếng là phá gia chi tử, mới 9t thì lên làm hoàng đế, gần 3 năm ngồi trên ngai vàng hưởng thụ thành quả ông cha. May mắn là đến bây giờ Quang Toản vẫn chưa làm ra việc gì xấu nha. Bất quá từ đây về sau những ngày lành của Quang Toản coi như chấm dứt, nối tiếp những sai lầm cuối cùng lâm vào cảnh nước mất nhà tan, thân mình bị chém nơi pháp trường, vợ cũng bị người ta đưa vào hậu giờ là mùa đông Cảnh Thịnh năm thứ 2, tức khoảng vào tháng 11 năm 1794, Quang Toản năm nay chỉ vừa khoảng 12 tuổi mà thôi, uy tín trong triều dường như không có mấy, hắn vững vàng ngôi trên ghế rồng cũng vì uy danh do cha hắn Quang Trung để khi mất Quang Trung kêu các quan lại mà dụ cho tướng Trần Quang Diệu và quan đại thần Trần Văn Kỷ làm phụ chính, nhưng sau vì Quang Toản chuyên dùng cậu mình, thái sư Bùi Đắc Tuyên nên mọi quyền hành dường như rơi vào tay Tuyên cả. Trần Quang Diệu lại bận rộn dẫn quân chống cự với nhà nguyễn ở Nha Trang, còn quan đại thần Trần Văn Kỷ bị vu khống mưu phản sau giáng xuống làm lính. Hồ Độc Lập vừa nghĩ lại vừa thầm khinh bỉ tên Quang Toản này, làm gì trên đời có cái tên nào ngu xuẩn như vậy, sao mình lại đầu vào tên ngu như vậy mà tên này dù sao cũng là vua một nước, nên tạm thời không cần phải lo lắng chuyện cơm nước ăn mặc, với lại ta bây giờ đâu phải thực là Quang Toản ngày xưa, ít ra cũng có khinh nghiệm sống hai kiếp, kiếm trước cũng thuộc tầng lớp trí thức có bằng tiến sĩ kĩ thuật về quân sự trong nước hẳn thành Phú Xuân bây giờ đâu được như sau này. Hoàng Thành ở kiếp trước đa số do các đời vua Nguyễn thay nhau xây dựng thêm một loạt các đền đài cung điện. Còn hiện tại vẫn rất đơn sơ, là thủ phủ của các đời chúa Nguyễn trước đó, rồi còn trải qua các đợt chiếm đóng của quân Trịnh nay mới đến Nhà Tây Sơn chọn làm nơi đóng đô. Từ lúc lập nước đến nay Nhà Tây Sơn phải đối mặt với thù trong giặc ngoài, chiến tranh liên miên, làm gì để ý đến việc trang hoàng xây dựng đền đài. Khi hắn nói chuyện cởi mở với các vệ lâm quân. Quan sát dáng vẻ của họ, đa số đều rất tự tin vào bản lĩnh đánh giặc của mình Hồ Độc Lập lại có cái nhìn mới về đội quân nông dân này. Quang Trung tuy mất đi 3 năm rồi nhưng đội quân dũng mãnh thiện chiến của ông thì vẫn còn đó về cả số lượng lẫn chất lượng. Phải dùng từ trăm trận trăm thắng, vũ dũng, tinh nhuệ trong tinh nhuệ để hình dung đội quân này. Lấy một có thể địch 3-4, tính kỷ luật cao nên tướng Trần Quang Diệu chỉ cầm hai vạn quân đã có thể khiến cho quân chúa Nguyễn tại thành Nha Trang đóng cửa cố thủ không dám ra chiến, lại càng không dám đưa quân tiếp viện dù cho chúa Nguyễn có 12 vạn quân ở Gia Định. Nhà Tây Sơn hiện tại có đội quân khá hùng hậu khoảng 80000 quân chính quy, một lượng lớn quân địa phương ở các nha môn huyện phủ, chưa kể gần 10 vạn người thuộc diện ngụ binh ư nông, chỉ cần khi chiến tranh liền có thể điều chính quy chia làm các loại như bộ binh, thương binh, cung binh, kỵ binh, tượng binh, thủy binh, thần cơ binh…vv. Có 3 vạn đóng rải rác ở các đạo dinh phía Bắc Hà, phòng ngừa tàn dư Lê Trịnh và nhà Thanh, một số đóng ở Phú Xuân, khoảng 4 vạn còn lại chia ra trấn giữ và đối kháng với quân Nguyễn ở đằng cách nhìn nhận của Hồ Độc Lập việc duy trì một lượng quân đội lớn mạnh như vậy về lâu về dài đối với triều Tây Sơn không phải là việc tốt lành gì. Đại Việt trải qua các năm chinh chiến liên miên, số người chết khá nhiều, ruộng đồng bỏ hoang không ai cày cấy, một lượng lớn đàn ông tham gia quân đội, việc đồng áng chắc chắn bị bỏ Tây Sơn vừa thành lập còn non trẻ, tất cả đều dựa vào nông nghiệp, bộ máy quản lý nhà nước chủ yếu theo lối quân sự. Chúa Nguyễn lại nhìn chằm chằm từ phía nam, như hổ nhìn mồi, chiếm lấy cùng đồng bằng sông cửu long màu mỡ, ngày đêm tích súc lực lượng. Chỉ cần một vài năm mất mùa, đất nước sinh ra bất ổn, lúc đó chẳng cần biết quân đội dũng mãnh ra sao, chỉ biết binh lính mang bụng đói chắc không đánh được giặc, nhà Tây Sơn tất vong không nghi ngờ.Haiz… cứ cái đà này chờ vài năm nữa thế nào cũng bị lôi ra chém, còn vợ bị người ta lôi vào hậu cung thật mất thôi. Không muốn bị như vậy chỉ còn cách tận dụng hai kiếp làm người, thay đổi số phận vậy, tránh để mất mặt anh em xuyên việt. Ban đầu hắn lo lắng nếu như thay đổi lịch sử, hắn liền biến mất khỏi thế giới này, nhưng không thay đổi cũng không sống được bao lâu, chỉ sợ còn chết thảm hơn là bị biến mất. Chỉ hi vọng đây là thế giới song song với trái đất, như vậy hắn dù làm thay đổi lịch sử cũng không ảnh hưởng gì đến tương lai nơi mà hắn đến, ở đó còn có gia đình hắn người thân của đấyXem ra chỉ còn cách đó. Ta thề nếu như đây thật chỉ là thế giới song song. Không liên quan gì đến thế giới thật thì bọn giặc cướp nước ta hãy coi chừng. Hắn kiếp trước chết bởi bọn giặc Trung Quạ, thù này không thể không báo đó. Còn có Pháp MỸ, Bọn này không có tư thù với ta nhưng lại có thù với ông cha ta a. Thù này lại không thể không tính cùng bọn chúng rồi. Với lại xuyên việt rồi ta còn phải đi tán gái nữa mà.’ Không tự chủ được hắn đưa tay xuống đũng quần mà nhủ thầm chú em nhanh lớn lên cái nào, anh còn phải thực thi sứ mệnh vĩ đại của đàn ông nữa đó’.Hắn thật nghĩ thông suốt rồi, không nên sống uổng một kiếp người. kiếp trước đã không muốn kiếp này lại càng “Hoàng thượng! hoàng thượng nên vào triều sớm” mới sáng ra đang ngủ ngon đã nghe tiếng léo éo của lão phúc, cả tháng nay ăn ngủ thoải mái không lo giờ giấc, bây giờ lại phỉa dậy sớm thật không cũng không trách lão phúc được, đây là hôm qua Hồ Độc Lập suy nghĩ thông suốt hoàn cảnh hiện tại của mình nên dặn lão làm thế. Nhưng Hồ Độc Lập không nghĩ phải dậy sớm vậy, bây giờ đang là tháng 11 ah. Ở phú xuân vào thời gian này khá lạnh, muốn rời khỏi giường thật là việc không dễ dàng bây giờ là mấy giờ. Trời đã sáng đâu nào, sao phải dậy sớm vậy!Hắn lấy bộ dáng làm biếng như mèo hỏi lão thượng! giờ mẹo rồi, nhanh rời giường không lại lên trễ phúc nói lời này như nhắc khéo hắn trước đây đã lên triều trễ không ít. Làm cho hắn có tiếng lười nhác bỏ bê việc nước, ít ra trong mắt các quan thì là như vậy, chỉ không trực tiếp nói ra hồi nhốn nháo hưởng thụ người đẹp cung nữ giúp thay đồ, ăn điểm tâm bữa sáng. Mặt trời bắt đầu mọc đưa ánh sáng chiếu rõ xuyên thấu qua cửa sổ, Quang Toản cũng cất bước về điện Thái là lần đầu tiên vào triều, cũng là lần đầu tiên gặp mặt các triều thần. Quang Toản ngồi cao cao tại thượng trên ghế rồng, theo tưởng tưởng của hắn thì cũng không phải tốt lắm. kém xa so với gế rồng trong phim tàu mà hắn thường xem ở kiếp Toản trên ghế rồng xem lũ triều thần ở dưới hành lễ, một đám quỳ trên mặt đất hô to vạn tuế. Một cảm giác quân lâm thiên hạ tràn vào trong nội tâm, kích động, thấy mình như bao quát chúng sinh, thấy lưng Toản căn bản không biết những người này, có quá nhiều khuôn mặt khác nhau hiện diện ở bên dưới, dễ dàng phân biệt hai bên văn võ chia ra khoảng tằm 80 người, xếp thành 4 hàng đứng trong một đại sảnh lớn. Quang Toản nghe ra có rất nhiều khẩu âm từ các vùng miền khác nhau, bắc trung nam đủ cả. Bất quá hắn cũng không lấy gì làm khó, hắn nghe đều hiểu được đó vua quang trung coi trọng chữ nôm, nên cả nước cũng theo lối đó mà nói viết phần lớn bằng chữ nôm. Chữ hán vẫn dùng nhưng cũng không còn chiếm đa số, bởi vậy ngôn ngữ mà các triều thần nhà Tây Sơn dùng thông dụng với thực tế câu chữ dân tộc, không còn quá nhiều phụ thuộc vào từ có việc báo lên, không việc tan triều. - Một vị thái giám xướng lênQuang Toản nhìn xuống đám quan viên bên dưới, hắn để ý thấy một quan viên ở cuối hàng sau một hồi dường như cân nhắc việc gì đó rồi lấy bộ dáng hiên ngang không sợ chết đứng ra nói với giọng đặc bắc Thần có việc xin tấu” Quang Toản ra hiệu đồng ý -chuẩn tấu”.-Thần kính xin hoàng thượng xem xét quan phụ chính Trần Văn Kỷ là bậc tôi trung, được tiên hoàng tin dùng, nay vì can dán chuyện Tướng Lê Văn Hưng mà bị giáng chức, thần thấy đây là hình phạt quá ư khắt khe, mong bệ hạ khai ân, thần vì lòng trung thành đưa lời can dán nguyện quỳ chết nơi này’-. Vị quan này nói xong liền quỳ xuống dập đầu nhìn hắn mà nước mắt lưng Lê Văn Hưng phạm tội mưu phản, Trần Văn kỷ còn đứng ra nhất quyết bao che cho hắn, còn nói lời đại nghịch, thánh thượng nể tình hắn đi theo tiên hoàng có công nên đã khai ân không giết, chỉ bị giáng chức. Ngươi còn dám đứng ra xin tội cho đâu một kẻ nhảy ra nói. Nhìn lại vị trí hắn đứng đúng là đứng đầu quan văn. Vị này chắc chắn là quan thái sư đầu triều nổi danh quyền thần trong truyền thuyết, cũng là cậu ruột của Quang Toản chính là Bùi Đắc hắn ở đâu nhảy ra chen ngang không xin phép như vậy mà lại không có ai đứng ra ý kiến liền biết thường ngày Bùi Đắc Tuyên hoành hành ngang ngược như thế nào trong triều đình. Hắn đang hưởng thụ cảm giác quân lâm thiên hạ, hay đâu bị tên cậu thái sư này nhảy ra làm mất hứng đang định phát tác nhưng ý thức của một người sống qua hai kiếp làm hắn kiềm chế lại. Bùi Đắc Tuyên người này tuy không có bản lãnh gì nhưng đường đường là cậu vua, em gái là nữ tướng Bùi Thị Xuân, em rể là một trong thập đại hổ tướng Trần quang Diệu tay cầm binh quyền phụ chính. con rể là Ngô văn Sở đại tướng trấn thủ thăng long. Phải nói rằng Bùi Đắc tuyên đã không còn tiếng phản đối trong triều. ngang nhiên gạt bỏ các thành viên trái chiều mà nạn nhân là các quan đại thần khai quốc, và các hệ phái đối lập với hắn trong triều. Những người này đều có ngạo khí sao chịu luồn cúi lấy lòng Bùi Đắc Tuyên được. -E hem”.Đắng hắng một tiếng hắn nhìn các quan mà nói, -Trẫm cũng thấy việc này còn có uẩn khúc, sau khi tan triều cho gọi Trần Văn Kỷ vào thư phòng gặp thượng, thần nghĩ Trần Văn kỷ bị tội đã rành rành không cẩn phải xem lạiHắn nghe đến đây trong người đã bốc đầy lửa nóng rồi. không nhịn được hắn liền quát Ngươi có cần nghĩ lên đây thay ta ngồi luôn không”.Cả triều thần đứng người há hốc mồm hoàng thượng xưa nay chẳng phải thái sư nói gì nghe đấy hay sao, lần nào cũng vậy khiến các đại thần dường như quen với việc Quang Toản đều mọc trên mồm câu “rất phải, cứ theo cậu mà làm”. Sao lần này lại như vậy, có phải thái sư làm điều gì mất lòng vua chăng,’. Một số quan lại thuộc phe thái sư lại nghĩ.liệu đây có phải là thái sư và hoàng thượng đang giúp nhau đóng kịch không, để thái sư khỏi bị mang tiếng là lộng quyền hay không. Nếu bên ngoài nhìn vào, đây có thể bịt miệng thiên hạ nha’. Số nhạy bén hơn lại nghĩ thầm thái sư đi quá đà làm hoàng thượng thấy khó chịu rồi, nay mai bị thất sủng là điều khó tránh khỏi ta không thể ngồi đây chờ chết chung, phải tìm cách giữ mình mới được’.Bùi Đắc Tuyên bị hù chết rồi, thực tế tên này thuộc tốp người thích quyền lực nhưng không có gan làm kiêu hùng, Quang Toản quát to mấy tiếng làm hắn mềm nhũn cả chân. Người cháu này thường ngày đều nghe lời hắn mà, hôm nay không biêt ăn nhằm thuốc gì lại đột nhiên thay đổi tính khí, liệu có phải bị bệnh dậy rồi sinh ra đầu óc có vấn đề hay ngày Bùi Đắc Tuyên chuyên vào cung bày trò này kia giúp vui cho quang toản, qt tuổi còn nhỏ ham chơi, nên rất thich người cậu như hắn, nhờ sự tin cậy đó mà Bùi Đắc Tuyên leo lên đến chức thái sư, rồi dần thu gom phe phái tập trung quyền lực vào tay mình. Bùi Đắc Tuyên nhanh chóng điểm lại thời gian gần đây đã làm gì mất lòng người vua cháu này .Hai tháng nay Quang Toản bệnh không lên triều nhưng hắn lại phải bận rộn chuyện thay đổi binh quyền ở Bắc Hà cho Ngô Văn Sở ra thay thế Võ Văn Dũng và Võ Đình Tú. Vậy nên ít không vào hoàng cung bày trò với Quang Toản, với lại hắn cứ cho rằng đã chiếm được niềm tin của người cháu này, nên chỉ lo gom góp phe cánh chờ lúc thời cơ chín muồi là có thể làm việc lớn, đổi khách thành chủ’ Đến đây Tuyên đã tự tìm cho mình một lý do, thầm nghĩ tạm thời cứ như vậy, đợi mấy hôm ta kiếm ít trò chơi dụ dỗ hắn là lại đâu vào đấy ấy mà, chờ thêm vài năm nữa, việc lớn của ta ắt thành công’. Hắn đâu nghĩ rằng Quang Toản bây giờ đâu phải là Quang Toản cháu của hắn nữa , mà do Hồ Độc Lập xuyên việt vào vai Quang ToảnTự cho mình liều thuốc an thần Bùi Đắc Tuyên quỳ xuống mở không giám, thần có tội, thần bị thất thố, xin hoàng thượng tha tội”.Tên này còn biết xin tha tội vậy chứng tỏ quyền uy của vua vẫn còn, Quang Toản nói xong liền cảm thấy mình bộp chộp rồi, đang lo lắng tên này có vì vậy mà trở mặt liền hay không, khi nghe Bùi Đắc Tuyên nói như vậy liền thở phào nhẹ nhõm. May mắn là nước chưa quá sâu nha, vẫn còn trị được. Tạm thời còn chưa biết xử lý ra sao tên Bùi Đắc Tuyên này nhưng Quang Toản cũng không có ý định buông tha, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội bắt lỗi đâu. Nghĩ đến cái tên Lê Văn Hưng lúc nãy vị quan kia và Bùi Đắc Tuyên đều đề cập qua làm hắn nghe thấy quen, cố nhớ trước vì thích sử nên thường xuyên lên google tìm kiếm đọc các bài viết ở đây nên bây giờ cũng coi như có nhớ mang máng tây sơn thất hổ tướng. Võ Văn Dũng, Vũ Đình Tú, Trần Quang Diệu, Nguyễn Văn Tuyết, Nguyễn Văn Lộc, Đặng Văn Long, lý Văn Mưu, Lê Văn Hưng. Nhà Tây Sơn võ tướng đầy dẫy, không it được phong đô đốc, phong hầu , nhưng để đứng trong thất hổ tướng đều phải là người tài trí vẹn toàn, soái cầm quân trải qua trăm trận cả. Trong ngự thư phòng, thư phòng là cách gọi văn nhã theo kiểu hán, nếu theo lối thuần việt của ta, liền gọi đây chính là phòng làm việc. Quang Toản đến đây đọc tấu chương, song khi cầm lên đọc lại chẳng hiểu gì. Đây không phải là do không biết chữ, đầu nhập vào thân thể Quang Toản, Quang Toản còn thừa hưởng trí nhớ của y. chỉ là do. Tấu thư viết bằng chữ hán khó hiểu mà thôi. Câu chữ lủng cà lủng củng do dùng quá nhiều từ hán việt. Lúc đọc tấu thư bằng chữ nôm mặc dù có khá hơn chút ít nhưng câu chữ vẫn không khá hơn được bao nhiêu, cứ như đọc truyện covert chưa edit trên mạng và kiếp trước vậy. Dùng một người hiện đại quen đọc với những câu chữ minh bạch sáng tỏ nghĩa, nay cầm quyển tấu chương còn khó hiểu hơn cả văn tế nghĩa sỹ cần giuộc. Cuối cùng Quang Toản dành phỉa để lại một đống bản tấu ở đó chờ nghĩ cách xử lý sau vậyXuyên việt cũng không phải là một lợi thế gì lắm cho cam ngoài chuyện biết trước một tí sự kiện lịch sử đây có nghĩa là không phải sự kiện gì cũng biết bởi vì không phải sự kiện nào cũng được lịch sử ghi lại hoặc ghi lại rõ ràng chi tiết, kiếp trước khi học lịch sử, hắn ngay cả nhứng mốc thời gian của các sự kiện chính còn chẳng nhớ được tí gì gọi là chính xác, việc gì cũng u u mê nên có thể nói ưu thế duy nhất của hắn cũng sụp đổ luôn rồi. Kể cả một tiến sĩ khoa học quân sự như hắn cũng phải chịu bó tay bó chân vậy. Ví như để một ông chủ nhà máy sản xuất nước giải khát vào giữa sa mạc vậy, chẳng thể làm được gì khi nền khoa học kĩ thuật của nhà tây sơn vào lúc này có thể nói là bằng như bây giờ quân đội đang phải tham gia chiến tranh, cái cần nhất lúc này đây là vũ khí, đơn giản như muốn làm một khẩu súng trường là cái mà hắn quen thuộc và tìm hiểu kĩ càng nhất, đúng vào chuyên ngành của hắn. Hắn thậm chí có thể đưa ra bản vẽ thiết kế các loại súng bộ binh, pháo binh, tiên tiến nhất thế giới đã được sản xuất ở kiếp trước song lại có thể sản xuất được hay không đó mới là vấn liệu sắt thép không đạt yêu cầu, máy móc sản xuất gia công lại không có, chẳng lẽ bây giờ hắn đem bản vẽ súng trường cho thợ rèn bắt họ làm. Chuyện này đúng là quá khôi hài như với điều kiện khoa học kỹ thật của nước Anh bây giờ thì đúng là có thể hoàn toàn sản xuất được một số loại súng trường nòng xoáy và thậm chí là pháo cối, song hắn là đang ở việt nam cuối thế kỷ 18 đấy. lúc này việc buôn bán trao đổi giữa phương đông và phương tây còn chưa phải là thời kỳ nhộn nhịp Tây Sơn lại chẳng có ưu thế gì, cả nước làm gì có chiêc tàu nào đủ lớn có thể đủ lớn vượt đại dương. Thương mại do sự trọng nông khinh thương của nhiều thế kỉ nối tiếp nhau để lại, với lại chính bản tính của đa số người việt cũng không có tâm lý coi kinh thương làm mục tiêu, tầng lớp có tiền của như phú nông địa chủ lại càng an phận thà cất tiền để mốc trong nhà chứ không dám mạo hiểm đi buôn bán, có chăng cũng chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, làm người bán lẻ cho các thương nhân Nhà Thanh ở các chợ nghiệp thì coi như bằng không rồi, chẳng cần bàn cãi, trong nước ngay cả đồng dùng để đúc tiền cũng thiếu mà phải đi pha kẽm rồi cho tư nhân tự đúc tiền thì thử hỏi còn phát triển nỗi gì. Kim loại gang thép để trong nước cũng vô cùng thiếu thốn, chủ yếu là từ các con đường do buôn lậu từ nhà Thanh qua. Đó chỉ là một trong những dẫn chứng đơn giản mà thôi. Chưa kể đến hắn liệu có đủ tài chính để duy trì cái đất nước này qua vài lần thiên tai hay không nữa. Nếu như việc ứng dụng khoa học kĩ thuật tạm thời không khả thi vậy việc phát triển kinh tế thương mại cũng được đi đàng này muốn phát triển kinh tế thương mại cũng vô cùng khó khăn nha, thu nhập kinh tế của Nhà Tây Sơn lúc này cũng giống như với các triều đại trước, nông nghiệp gần như chiếm 99,9%, thuế khóa thu được hoàn toàn dựa vào việc thu thuế từ các mẫu ruộng năng suất cực kỳ thấp tính đơn vị bằng chén, mối mẫu ruộng trung bình hằng năm thu được khoảng 50-80 bát thóc, vậy mà đủ để vận hành cái bộ máy nhà nước này mấy năm nay thì thật đúng là quá may mắn rồi chứ đừng nói đến việc dư giả. Vậy phải phát triển thương nghiệp nhưng người dân ta còn nghèo, nhà nào có vài nghìn lượng là đã giàu nhất huyện rồi, dân mình làm buôn bán chỉ từ vùng này qua vùng khác là đã quá xa kinh doanh buôn bán nhỏ hẹp với gánh hàng rong ra chợ nếu lấy đó mà đánh thuế cao thì khác gì giết gà lấy trứng. Còn mở cửa biển giao thương với nước ngoài mà mình chỉ biết dựa vào các sản vật quý hiếm để trao đổi thì càng không khả thi, đầu tiên việc này không thường xuyên, cùng lắm chỉ làm lợi cho một bộ phận nhỏ thương nhân mà thôi, chủ yếu là thương nhân người hoa, sau lại xét đến trong nước làm gì có nhiều sản vật quý hiếm mà đem bán. Với lại khả năng trốn thuế là chắc chắn rồi, đất nước chẳng thu được lợi ích gì ở đây cả. Nghĩ đến chuyện vượt biển ra khơi buôn bán như người ta lại càng không khả thi. Thương nhân nước ta lúc này đây vốn ít lấy đâu ra tiền mua thuyền lớn ra khơi, còn thuyền nhỏ lại chẳng phải làm mồi cho sóng biển, với lại dân ta còn nghèo, sức mua có hạn, việc buôn bán thường ngày chỉ dừng lại ở con gà quả trứng, mét vải, lít dầu…vv mà thôi. Đã thế kinh tế nước ta còn bị lũng đoạn. lượng vàng bạc trong dân rất ít đa số bị các thương nhân nhà Thanh dùng thủ đoạn như đúc tiền lậu kém chất lượng bằng đồng pha kẽm, đưa sang ta tiêu thụ, chủ yếu là đổi ra vàng bạc, vật phẩm quý hiếm đưa trở về nước. Có thể nói nền kinh tế lúc này bị nạn đúc tiền lậu làm cho nát bấy. Quan lại trong nước thời kì này đâu ai ý thức được sự tai hại của việc này. Vấn đề này lại càng không thể giải quyết ngày một ngày hai được, vì nếu không sử dụng tiền do tư nhân đúc thì nhà nước cũng đâu có đồng mà đúc lại sau lưng các nơi đúc tiền này đâu thể thiếu bóng dáng của quan lại trong nước, hắn muốn nhanh chóng củng cố nhưng lại sợ nghẹn, nên nhớ hắn mặc dù là hoàng đế nhưng chỉ mới 12 tuổi nha. Quân quyền lại không nắm trong tay đấy. cơm cũng phải ăn từng miếng mà, bởi vậy việc gì cũng phải làm từ từ, không thể duy tân bách nhật’ được. Thế nhưng trong lòng Quang Toản cũng có một chủ ý khác có thể thực hiện ra việc này cũng khá đơn giản, ở nhà Thanh lúc này dùng hai loại tiền chính là tiền đồng pha kẽm, tiền xu có đục lỗ ở giữa, và loại tiền bằng bạc đúc ra thành thỏi dạng hình thuyền hay còn gọi là nguyên bảo, cứ mỗi một nghìn đồng tiền xu như vậy tương đương một lượng bạc. Bởi vậy Quang Toản định dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, đúc tiền lậu đồng tiền xu của nhà Thanh, rồi cũng tương tự qua nhiều con đường đưa vào tiêu thụ ở nhà Thanh, thu gom vàng bạc lấy đó làm tiền tệ giao thương buôn bán với phương giao thương buôn bán với người tây là điều hoàn toàn không thể tránh khỏi, thậm chí rất cần nữa là dằng khác. Vì do đặc thù giữa hai bên bởi vậy ta và tây không thể dùng tiền tệ của nhau, việc giao thương buôn bán giữa đôi bên lại cần dùng đến vàng bạc làm tiền tệ chung, đương nhiên phương tây vẫn thích dùng vàng hơn dùng bạc. Quang Toản nghĩ mãi cũng chỉ có cách này là hiệu quả mà thôi, với lại do khoảng cách gần nên việc qua lại với nhà Thanh hoàn toàn có thể đi lại giữa đường bộ và đường biển rất thuận lợi. các thương nhân châu âu coi nhà Thanh như một thị trường béo bở, họ vượt đại dương bao la đến đay chỉ vì miếng bánh ngọt này, nay mình ở gần bên như vậy mà không tận dụng hưởng chút bánh ngon thì đúng là phí của quay sang hỏi lão Phúc- việc đúc tiền do ai quản lý”.- Dạ bẩm việc đúc tiền là do công bộ quản lý, trong đó có một doanh chuyên đúc tiền” lão phúc thưa- Vậy ông cho gọi người của doanh đó đến đây đi, ta có chuyện muốn gặp” Quang Toản nói với lãoChừng một giờ sau trong phòng làm việc của HĐL đáng lý phải gọi là thư phòng, nhưng vì mình muốn đùng từ thuần việt nên gọi thư phòng là phòng làm việc có thêm ba người đang khúm núm chờ nghe. Quang Toản quan sát ba người khá lạ đang đứng trước mặt mình nhưng tai lại chăm chú nghe lão Phúc ở bên cạnh nhắc nhỏ lai lịch từng người, thực tế lão phúc cũng chỉ đọc và nhắc lại từ các bản ghi chép quan lại mà thôi chứ lão cũng mù tịt như hắn vậy. Theo miêu tả, người đứng đầu trong ba người là chính là Phạm Công Thiệu hiện đang giữa chức công bộ ti thuộc bộ công, nhìn Phạm Công Thiệu khoảng độ tầm 45 tuổi trông khá bình thường nếu đứng chung cùng một đám người thì chẳng có gì nổi bật, thuộc tốp người chỉ nhìn một lần là quên, nếu nói điểm ấn tượng mà Phạm quang Thiệu để lại theo quan sát của Quang Toản chính là làm da ngăm đen, không giống như một ông quan. Nhưng nếu như vậy mà khinh thường Thiệu thì coi chừng, 45 tuổi không dựa vào bất kì mối quan hệ nào, chỉ dựa vào công trạng của chính mình mà có thể leo lên đến chức công bộ ti tương đương với thứ trưởng thời hiện đại nhất là lại được chính Quang Trung sắc phong thì lại không phải chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài mà đánh gía hết được. Nghe lão Phúc đọc lại một loạt công trạng của y thấy y là người khá rành rẽ trong việc khai thác quặng mỏ. 'Từ những ngày đầu khi chiếm thành quy nhơn, từ một thợ rèn binh khí lại am hiểu việc khai quặng, trong buổi đầu nổi đậy, vũ khí thiếu thốn thì đây đúng như là đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi, vì vậy ông nhanh chóng được trọng dụng. Khi Bùi Đắc Tuyên lộng quyền, Thiệu theo bản tính tránh tranh chấp quyền lực nên giữ trung lập không tham gia vào trong đó, ẩn nhẫn không lộ mặt nên mới tránh được sóng gió triều chính.'Khai thác quặng mỏ là một trong những công việc quan trọng trong thời gian tới, nó ảnh hưởng đến kế hoạch phát triển kinh tế lâu dài, đang chưa biết kiếm được người may sao hôm nay lại gặp đúng Phạm Công Thiệu, Quang Toản đang rất cần một người như Thiệu, vừa có tài lại không tham luyến quyền lực đúng là một đối tượng tốt để bồi dưỡng tay phía sau công bộ ti Phạm Công Thiệu chắc là Thư lệnh sử chủ quản việc đúc tiền tên Hồ Đông, và người còn lại là thợ cả Hiếu Hậu nghe Lão Phúc giới thiệu một lượt qua lai lịch của cả 3 người. Quang Toản nhìn về người đứng đầu tiên hỏi. “ Khanh là Phạm Công Thiệu”- Hạ quan Phạm Công Thiệu xin ra mắt bệ hạ” Ra hiệu cho Phạm Công Thiệu không cần đa lễ, rồi đưa mắt nhìn về phía hai người còn Hạ quan Hồ Đồng xin ra mắt bệ hạ”- Thảo dân Hiếu Hậu xin ra mắt bệ hạ” Hồ Độc Lập như trước tỏ vẻ cứ tự nhiên không nên quá câu Hồ Đông! khanh là Thư lệnh chủ quản việc đúc tiền”Hồ Đồng nghe vậy đầu tiên là nghĩ Không lẽ Hoàng Thượng định đúc tiền, Quang Trung thông bảo vừa phát hành nay lại đúc thêm tiền sao, việc này chưa nghe phông phanh gì hết’.-Thần chủ quản việc này . Chưa biết ý của Quang Toản ra sao nên Hồ Đồng chỉ trả lời ngắn gọn mà không đưa ra thêm ý kiến Vậy khanh xem có thể bắt theo đúc loại tiền này không. Vừa nói Hồ Độc Lập vừa đưa ra một số loại tiền đồng của nhà Thanh như Ung Chính Thông bảo và Càn long thông Đông cầm trong tay mấy đồng tiền Nhà Thanh quan sát một chút rồi đưa qua cho người kế bên mình là thợ cả Hiếu Hậu sau một hồi quan sát kĩ loại tiền này liền nói - Hạ dân thấy loại tiền này là loại tốt nhất của nhà Thanh đúc ra có tỉ lệ chênh lệch giữa đồng và kẽm là 7 3 tức là 7 phần là đồng 3 phần là kẽm. Loại này khá ít vì trên thực tế đa số tiền đang lưu thông chỉ có 6 phần đồng và 3 phần kẽm mà thôi, với lại mỏng và nhẹ lắm, chỉ bằng nửa tiền này Hậu không hổ là thợ cả có kinh nghiệm về việc đúc tiền đồng, Quang Toản khi nghe đến đây cũng không tự chủ được mà gật đầu tỏ ý tán đồng. bởi vì đây là loại tiền năm đó khi đi sứ nhà Thanh ban Thưởng mà có, sau khi về cũng cất trong cung đến hôm nay hắn mới cho người lấy ra. Loại tiền này khác hẳn với loại tiền hiện đang lưu hành ở trên thị trường- còn việc đúc loại tiền này chăc nghĩ thần hoàn toàn có thể tạo ra loại khuôn đúc của đó. Năm xưa tiên đế trước khi đi sứ qua nhà Thanh cũng từng cho Hạ Dân đúc loại tiền này làm vật cống phẩm, dù không còn khuôn đúc nhưng làm lại thì chẳng tốn mấy công”Thật không ngờ ngờ lại có chuyện này, thì ra trước đó Quang Trung đã cho người làm khuôn đúc tiền nhà Thanh để làm đồ cống phẩm cho chính nhà thanh, vậy chẳng phải có một lượng nhỏ tiền mà nhà thanh đang sử dụng có xuất xứ made in Đại Việt vậy nếu đúc loại tiền này thì tốn kém như thế nào. Quang Toản ra vẻ chăm chú khách sáo hỏi Hiếu vua dùng từ ngữ khiêm tốn đi hỏi, Hiếu Hậu cũng không có thời gian để ý mục đích của vua hỏi để làm gì, chỉ chăm chú dựa vào kinh nghiệm lâu năm trong nghề của mình mà trả lời thấu đáo -Theo như kinh nghiệm, đúc một thiên loại tiền này theo giá ở trong dân cần mất khoảng một lượng bạc nếu tính cả tiền công đúng theo tỉ giá của nhà thanh một thiên tiền đồng bằng một lượng bạc, nhưng thường loại tiền lưu thông trong dân gian càng về sau càng kém chất lượng. Mỏng hơn nhẹ hơn tỉ lệ đồng cũng theo thời gian mà giảm xuống. bởi vậy nếu đúc loại tiền đó, một thiên tiền đồng chỉ mất độ khoảng 5 chỉ bạc mà thôi, tuyệt đối không hơn con số này….”.Nghe bác thợ cả đúc tiền này giải thích một chặp Quang Toản được khai sáng nhiều điều. Nhà thanh từ thời Ung Chính do nhu cầu về số lượng tiền lưu thông tăng cao mà trữ lượng đồng và bạc ngày càng khan hiếm không đủ nhu cầu phục vụ tiêu dùng, Ung Chính bắt đầu cải cách tiền tệ quy định cho sử dụng tiền đồng pha kẽm theo một tỉ lệ nhất định. Cứ một ngàn đồng thì tương đương một lượng bạc cũng không phải là tự nhiên mà có, mà đã có sự tính toán do chi phí để đúc 1000 đồng trung bình hết khoảng trên dưới một lượng bạc mà ra. Còn ở đại việt do khan hiếm về đồng nhiều hơn nên một lượng bạc có giá trị tương đương 600 đồng. Quang Toản nghe vậy trong tâm càng hiểu vì sao thương nhân người hoa lại đúc tiền lậu từ nhà Thanh vào Đại Nam tiêu thụ. Đây là do tình trạng khan hiếm tài nguyên mà ra cả. Vậy mà sau này trong sách địa lý nước ta lúc nào cũng viết nước ta có rừng vàng biển bạc đất đai phì nhiêu tài nguyên đa dạng và phong phú dồi dào’. xin các bạn đóng góp cho mình một chút ý kiến, hoặc tài liệu có liên quan. mình xin cảm ơn.... cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong thời gian qua. Hội thảo Quốc tế "Sản phẩm dinh dưỡng công thức từ sữa tươi – Dinh dưỡng vàng cho lứa tuổi vàng, giúp trẻ phát triển toàn diện" diễn ra vào sáng ngày 8/6 tại Hà Nội quy tụ hơn 300 đại biểu và chuyên gia, nhà khoa học, đại diện cho các tổ chức, cơ quan nghiên cứu dinh dưỡng uy tín trong nước và thế giới. Sản phẩm dinh dưỡng công thức Ngôi sao đang lên ở các nước phát triểnTham dự hội thảo với tư cách các diễn giả, TS. Clair -Yves Boquien, Trung tâm Nghiên cứu dinh dưỡng con người – Pháp CRNH và TS. Alwine Kardinaal, trưởng Ban Dinh dưỡng và Sức khỏe - Trung tâm Nghiên cứu thực phẩm và sức khỏe NIZO Hà Lan đã có những chia sẻ về thực trạng và xu hướng sử dụng các sản phẩm dinh dưỡng công thức ở các nước phát phần tham luận có chủ đề "Tầm quan trọng của dinh dưỡng công thức trong những năm đầu đời của trẻ", TS. Clair -Yves Boquien nhấn mạnh những năm đầu đời là giai đoạn phát triển quan trọng nhất với thể chất của trẻ nhỏ. Dinh dưỡng hợp lý đóng vai trò rất quan trọng trong việc giảm tỷ lệ tử vong và nguy cơ mắc bệnh trong suốt cuộc đời, thúc đẩy sự phát triển không ngừng về thể chất và tinh thần của nhiên, tình trạng trẻ em thiếu vi chất xảy ra ở nhiều nơi trên thế giới, bao gồm cả các quốc gia phát triển với nền kinh tế hàng đầu. Tình trạng thiếu vi chất này có thể xảy ra trong suốt quá trình phát triển của trẻ, nhất là trong giai đoạn 6 tháng tuổi trở lên."Đầu tư vào dinh dưỡng tích cực khi trẻ còn nhỏ mang lại lợi ích lâu dài cho các cá nhân, gia đình và quốc gia", Tiến sĩ Boquien khẳng định. Đồng thời ông cũng chia sẻ tiến trình tối ưu hóa sản phẩm dinh dưỡng công thức cho trẻ đã được các nhà khoa học trên khắp thế giới nghiên cứu suốt gần 200 năm qua và nhiều đột phá đang giúp cho các sản phẩm ngày càng trở nên hữu ích cho sự phát triển của trẻ phần tham luận "Xu hướng thế giới về dinh dưỡng công thức cho trẻ", TS. Alwine Kardinaal cho biết dù có nhiều tên gọi khác nhau nhưng các sản phẩm dinh dưỡng công thức đều chỉ những thức uống từ sữa hay có nguồn gốc protein thực vật, đáp ứng nhu cầu dinh dưỡng của trẻ từ 1 tuổi trở thực tế, chưa có bất cứ quy định chung nào về khái niệm và thành phần dinh dưỡng của sản phẩm này nhưng nhiều quốc gia yêu cầu sản phẩm phải đáp ứng Tiêu chuẩn thực phẩm quốc tế CODEX về năng lượng, độ đạm, độ tinh bột, chất béo, vitamin và các khoáng chất cụ thể một điểm chung cũng được TS. Kardinaal nhắc tới nhiều là các sản phẩm dinh dưỡng công thức cho trẻ cần có thành phần, nguồn gốc tự nhiên hoặc hữu cơ. Xu hướng này đặc biệt tăng mạnh ở châu Âu và cũng đang lan tỏa khắp thế xu hướng phát triển rất nhanh của các dòng sản phẩm dinh dưỡng công thức, có những yếu tố được đặc biệt chú trọng như Probiotics, Oligosacarit sữa mẹ HMO hay Chất xơ hòa tan GOS/FOS…."Những nguyên liệu mới giúp sản phẩm dinh dưỡng công thức có thành phần gần hơn với sữa mẹ được đặc biệt quan tâm trong những năm gần đây. Những nguyên liệu này có thể mang đến một chế độ ăn uống đa dạng hơn cho trẻ ở những độ tuổi khác nhau", TS Kardinaal nhấn trạng và giải pháp với vấn đề của Việt NamTại hội thảo, những số liệu "đáng giật mình" về tình trạng thiếu vi chất trên trẻ em Việt Nam đã được công bố. Theo kết quả Tổng điều tra Dinh dưỡng toàn quốc 2019-2020 do Viện Dinh dưỡng quốc gia triển khai, tình trạng thiếu vi chất dinh dưỡng ở trẻ dưới 5 tuổi trên toàn quốc có 58% trẻ thiếu kẽm, 19,6% trẻ thiếu máu, tỷ lệ suy dinh dưỡng thấp còi là 19,6%.Tỷ lệ suy dinh dưỡng thể thấp còi ở trẻ em tuổi học đường, từ 5 đến 19 tuổi là 14,8%. Tỷ lệ thừa cân béo phì của lứa tuổi học đường tăng từ 8,5% năm 2010 lên 19% năm 2020, trong đó ở khu vực thành thị lên tới 26,8%. Mặc dù chiều cao của thanh niên Việt Nam có tăng lên – hiện trung bình chiều cao của nam đạt 168,1 cm, nữ đạt 156,2 cm - song vẫn thấp hơn nhiều nước trong khu vực và thấp hơn so với chuẩn của WHO. Nghiên cứu của Tổ chức Dinh dưỡng Đông Nam Á cũng cho biết, bữa ăn hằng ngày của trẻ em Việt Nam thiếu đến 50% nhu cầu vi chất….Đồng quan điểm với các chuyên gia quốc tế, PGS, TS Nguyễn Thị Lâm, Nguyên Phó Viện trưởng Viện Dinh dưỡng quốc gia, khẳng định tầm quan trọng của can thiệp dinh dưỡng hợp lý để trẻ em có cơ hội phát triển toàn diện. Sau 6 tháng tuổi, trẻ có thể sử dụng các sản phẩm dinh dưỡng công thức bổ sung phù TS Lâm cho rằng, bên cạnh chế độ ăn với tinh bột, rau và các loại protein từ thịt, cá…, sản phẩm dinh dưỡng công thức bổ sung các chất dinh dưỡng thiết yếu là một trong những lựa chọn phù hợp trong thức ăn bổ sung để bù đắp những khoảng trống của sữa mẹ trong giai đoạn này, giúp trẻ phát triển toàn phần thảo luận về Thực trạng dinh dưỡng và chiến lược can thiệp tại Việt Nam, Tiến sĩ, Bác sĩ Nguyễn Song Tú của Viện Dinh dưỡng Quốc gia đã dẫn nhiều số liệu cho thấy tỷ lệ suy dinh dưỡng thấp còi ở trẻ em Việt Nam, dù đang có xu hướng giảm dần, nhưng vẫn ở mức cao so với nhiều quốc gia phát triển trong khu vực và trên thế giới. Cùng với đó, tình trạng thiếu máu, thiếu kẽm ở trẻ em Việt Nam cũng ở mức cao, đặc biệt là những khu vực trung du và miền nỗ lực cải thiện tình trạng này, Việt Nam đã có những kế hoạch hành động và đang tiếp tục thực hiện các các chiến lược quốc gia về dinh dưỡng. Tuy nhiên, để đạt được các mục tiêu tham vọng mà Chiến lược Quốc gia về dinh dưỡng giai đoạn 2021-2030, một trong những yếu tố then chốt là hoàn thiện cơ chế, chính sách về dinh dưỡng, Nguyễn Song Tú nhấn năm qua, có nhiều quan điểm cho rằng Việt Nam cần có luật dinh dưỡng cho người Việt nói chung và Luật dinh dưỡng học đường nói riêng. Anh hùng Lao động Thái Hương, nhà sáng lập Tập đoàn TH, là người kiên định bền bỉ, nỗ lực không ngừng nghỉ đề xuất và ủng hộ các luật này với khát vọng nâng cao tầm vóc người ví dụ về câu chuyện của nước Nhật, bà Thái Hương cho biết ngay sau khi kết thúc chiến tranh, Nhật Bản đã ban hành ngay Luật sữa học đường và chỉ sau mấy chục năm, đã không còn hình ảnh người Nhật thấp bé, "lùn" như họ từng bị gọi. Thay vào đó, chiều cao trung bình của nam thanh niên Nhật Bản hiện nay đã lên đến mức Thái Hương không đơn độc. Tại Hội thảo, Lê Thị Hợp, Chủ tịch Hội Dinh dưỡng Việt Nam, nguyên Viện trưởng viện Dinh dưỡng Quốc gia, Cố vấn Viện Dinh dưỡng TH, và các nhà khoa học dinh dưỡng đã bày tỏ sự đồng tình với mong muốn muốn về việc cần có luật về dinh dưỡng cho người Việt, nhằm kiểm soát hiệu quả vấn đề bảo đảm dinh dưỡng khoa học cho người Việt, đặc biệt là trẻ sẻ bên lề hội thảo quốc tế này, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Xã hội cho biết bà ủng hộ đề xuất ban hành luật về dinh dưỡng để chăm sóc tốt nhất cho người dân nói chung và trẻ em nói riêng."Tôi ủng hộ đề xuất này bởi dinh dưỡng hợp lý là vấn đề vô cùng quan trọng không chỉ với người dân mà còn với tương lai và giống nòi dân tộc. Muốn chăm sóc dinh dưỡng tốt cần phải có khung pháp lý phù hợpBà Mai Hoa cho biết, các quy định về dinh dưỡng hiện đã có và nằm rải rác trong các Nghị định, thông tư; nay nếu được tập hợp lại trong một văn bản luật thì quá trình triển khai sẽ thuận lợi hơn, giúp việc chăm sóc dinh dưỡng cho người dân đạt kết quả tốt nhất và thu hút doanh nghiệp đầu tư cho lĩnh vực này."Tôi hy vọng từ ý tưởng và đề xuất của nhà khoa học, các cơ quan chức năng sẽ nghiên cứu và đề xuất đề đưa nội dung này vào Chương trình xây dựng luật, pháp lệnh càng sớm càng tốtTH true FORMULA Nấc thang mới tới khát vọng vì tầm vóc ViệtTrong khi chính sách, cơ chế vẫn là điều "mong mỏi", Tập đoàn TH luôn kiên định trên con đường trở thành chuyên gia dinh dưỡng kiêm người "nội trợ tử tế" . Sản phẩm dinh dưỡng công thức từ sữa tươi TH true FORMULA được tạo ra nhằm hỗ trợ sự phát triển toàn diện của trẻ với công thức độc quyền CARE ADVANCE . "Mặc dù Việt Nam là nước đang phát triển, nhưng đối với tất cả các sản phẩm dinh dưỡng của người Việt, đặc biệt là dành cho trẻ em, chúng tôi đi theo các quốc gia đã phát triển. Nếu không theo đuổi những điều tốt nhất, nghĩa là chúng ta đã bỏ qua cơ hội. Sản phẩm này của TH ngày hôm nay chính thức ra mắt với thông điệp Chúng ta hãy làm cho trẻ em một ly sữa với trái tim và tấm lòng của người mẹ’", Bà Thái Hương nhấn theo đuổi sứ mệnh Vì sức khỏe cộng đồng, các sản phẩm của Tập đoàn TH ra đời dựa trên sự thấu hiểu thực trạng và nhu cầu dinh dưỡng của người Việt. Những sản phẩm khoa học đột phá, sáng tạo vì sức khỏe cộng đồng – hoàn toàn từ thiên nhiên – tươi, ngon, bổ dưỡng của TH góp phần củng cố vị thế "chuyên gia dinh dưỡng" của TH."TH true FORMULA là sản phẩm dinh dưỡng công thức quan trọng đảm bảo chất lượng về dinh dưỡng, cải thiện sức khỏe đường ruột, tăng cường miễn dịch và phát triển não bộ của trẻ; góp phần hoàn thiện danh mục sản phẩm của TH, đáp ứng được toàn bộ vòng đời của con người", Lê Thị Hợp khẳng định.

nước lạc việt ở thế giới mới